Hôm nay, bạn anh có nói rằng thằng cha Thái Bá Tân dạo này có nhiều bài thơ bát nháo thế, sao chưa thấy ai nói gì, và đây là những giọng điệu mất dậy của thằng Tân Thái Bá.
(Nguồn Tiếng nói của dân + Bống).
Thái Bá Tân từng được biết đến là một nhà thơ, nhà văn, dịch giả hay một nhà giáo rất được nhiều bạn trẻ biết đến. Thái Bá Tân sinh ngày 27 tháng 2, 1949 (64 tuổi) (trong khai sinh ghi năm 1950) tại xã Diễn Lộc, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An.Thái Bá Tân từng được Đảng, Nhà nước hỗ trợ và cử đi học tại Đại học ngoại ngữ Matscova (khoa phiên dịch tiếng Anh) 1967 – 1974. Sau này, Nhà nước ta đã dựa trên trình độ, chuyên ngành của Tân học đưa về làm phiên dịch tiếng Anh và Nga ở Bộ Thủy Sản. Sau này, Tân đảm nhiệm nhiều vị trí khác nhau như dạy tiếng Anh và văn học Anh tại Đại học Sư phạm ngoại ngữ Hà Nội 1975 – 1978, biên tập sách tại nhà xuất bản Lao Động, Hội nhà văn. Thái Bá Tân đãtừng là một công dân hăng say cống hiến cho nền văn học nước nhà với xuất bản khoảng 70 đầu sách, gồm thơ dịch, truyện ngắn và thơ sáng tác. Tuy nhiên, hình ảnh Thái Bá Tân xưa đã biến mất thay vào đó là bằng hình ảnh một tên “rận chủ” biết dùng thơ 5 “ngón” để chửi kiếm tiền.
Cũng giống như Bùi Hằng, Điếu cày, Tạ Phong Tần, do gặp những thất bại trong cuộc sống, Thái Bá Tân quay ra như một Chí Phèo, cái gì cũng “chửi”. Thơ, văn của Tân khi còn chính nghĩa đã từng lay động bao con tim thế hệ trẻ nhưng tại sao một con người đó đã biến mất để đánh đổi lấy danh vọng viển vông. Để được các trang tin phản động ca ngợi như RFA, VOA, Danlambao, Danluan… hay những tên “rận chủ” tung hô, Thái Bá Tân đã biến thơ của mình thành những “bãi rác” bốc mùi hôi thối khó ngửi chứ đừng nói để đọc.
Thơ Tân giờ không còn hai chữ “nghệ thuật”. Đơn giản vì Lão Tân ngày nào cũng post lên face mấy chục bài, nên chất lượng chẳng có gì để nói. Ắt hẳn, đối với Tân cứ có thơ “chửi” là có đôla từ mấy bọn phản động lưu vong. Vì thế, lao động chân chính làm gì cho khổ!
Mặt khác, tội lớn nhất của lão là dám dùng thơ chống lại dân tộc ta. Những vần thơ của lão xúc phạm đến Đảng, Nhà nước và nhân dân ta. Khi cạn lời, lão còn trơ chẽn xúc phạm cả Đại tướng Võ Nguyên Giáp – vị anh hùng dân tộc. Tên “ăn cháo đái bát” này không ngại mồm buông ra câu:
“Chứ nói chung là nhục.
Lãnh đạo thì ngu đần.
Đã đủ nói phần nào.
Có gì mà tự hào?
Hẳn hắn quên rồi, có Đảng mà hắn với có công danh sự nghiệp. Không dừng lại ở đó, Tân còn ca ngợi mấy tên “Rận chủ” để đánh bóng mình với đồng bọn với những câu thơ nghe sến tai. Ví dụ, thơ Tân viết về “đĩ” Huỳnh Thục Vy:
Đẹp cả ngoài lẫn trong.
Chưa dừng lại ở đó, gần đây, lão Tân còn sáng tác thơ để gây hoang mang trong dư luận. Thiết nghĩ một nhà thơ chân chính là sáng tác những tác phẩm khuyên người ta quyết tâm đi đến thành công nhưng lão Tân lại gieo giắc cho giới trẻ lòng bất mãn, những nỗi muộn phiền, hoài nghi về xã hội. Ví dụ, thảm họa môi trường miền Trung thời gian vừa qua, lão ngang nhiên rêu rao những thông tin sai sự thật:
Của một vụ cá chết.
Đúng là phí tiền dân.
Trước ống kính, xúc động,
Loài tê giác Châu Phi.
Nhưng cá Miền Trung chết,
Bằng tê giác Châu Phi.
Không khóc mà phải cười.”
Đó là tất cả những gì mà lão Tân đã và đang làm để chống lại sự đại đoàn kết dân tộc ta. Thiết nghĩ, tại sao một con người được nhân dân ta nuôi cho ăn, học lại đi sáng tác mấy bài thơ “dẻ rách” chống lại nhân dân ta. Ắt hẳn, cũng chỉ vì danh vọng viển vong mà bọn phản động vẽ ra để Tân già mê mẩn.